Thánh lễ Lá năm A

I.  Nghi thức làm phép Lá:

Phúc Âm: Mt 21, 1-11

Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa mà đến“.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi các ngài đến gần Giêrusalem, vào địa hạt Bếtphaghê, giáp núi Cây Dầu, Chúa Giêsu sai hai môn đệ đi và bảo rằng: “Các con hãy đến làng trước mặt kia, sẽ gặp ngay một con lừa mẹ cột ở đó với con lừa con. Các con hãy mở dây, dẫn về đây cho Thầy; và nếu có ai bảo các con điều gì, thì hãy nói: Chúa cần đến chúng, và Ngài sẽ gởi trả lại ngay”. Mọi việc này xảy ra để ứng nghiệm lời tiên tri đã phán:

“Các ngươi hãy bảo thiếu nữ Sion rằng: Kìa vua ngươi nhân ái đến cùng ngươi, ngồi trên lừa mẹ và lừa con, là con của con vật chở đồ”.

Các môn đệ ra đi và làm theo lời Chúa Giêsu dạy bảo. Hai môn đệ dẫn lừa mẹ và lừa con về, trải áo lên mình chúng và đặt Chúa ngồi lên trên. Phần đông dân chúng trải áo xuống đường, kẻ khác thì chặt nhành cây trải lối đi. Dân chúng kẻ thì đi trước, người theo sau tung hô rằng: “Hoan hô con vua Ðavit! Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa mà đến. Hoan hô Chúa trên các tầng trời!”

Khi Ngài vào thành Giêrusalem, thì cả thành phố náo động và nói rằng: “Người đó là ai vậy?” Dân chúng trả lời rằng: “Người ấy là Tiên tri Giêsu, xuất thân từ Nadarét, xứ Galilêa”.

 – Ðó là lời Chúa.

II. Bài đọc trong Thánh Lễ Lá:

Bài Ðọc 1: Is 50, 4-7 “Tôi đã không giấu mặt mũi tránh những lời nhạo cười, nhưng tôi biết tôi sẽ không phải hổ thẹn“.

Trích sách Tiên tri Isaia.

Chúa đã ban cho tôi miệng lưỡi đã được huấn luyện, để tôi biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ nhọc nhằn. Mỗi sáng Người đánh thức tôi, Người thức tỉnh tai tôi, để nghe lời Người giáo huấn. Thiên Chúa đã mở tai tôi, mà tôi không cưỡng lại và cũng chẳng thối lui. Tôi đã đưa lưng cho kẻ đánh tôi, đã đưa má cho kẻ giật râu; tôi đã không che giấu mặt mũi, tránh những lời nhạo cười và những người phỉ nhổ tôi. Vì Chúa nâng đỡ tôi, nên tôi không phải hổ thẹn; nên tôi trơ mặt chai như đá, tôi biết tôi sẽ không phải hổ thẹn.

–     Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca:     Tv 21, 8-9. 17-18a. 19-20. 23-24

Ðáp: Ôi Thiên Chúa! Ôi Thiên Chúa! sao Chúa đã bỏ con? (c. 2a) 

Xướng:

1) Bao người thấy con đều mỉa mai con,

họ bĩu môi, họ lắc đầu:

“Hắn tin cậy Chúa, xin Ngài cứu hắn,

xin Ngài giải gỡ hắn, nếu Ngài yêu thương”.                                                     

2) Ðứng quanh con là đàn ưng khuyển,

một lũ côn đồ bao bọc lấy con.

Chân tay con chúng đều chọc thủng,

con có thể đếm được mọi đốt xương con.                                                          

3) Phần chúng thì nhìn xem con và vui vẻ,

đem y phục của con chia sẻ với nhau,

còn tấm áo dài, thì chúng rút thăm…

Phần Ngài, lạy Chúa, xin chớ đứng xa con,

ôi Ðấng phù trợ con, xin kíp ra tay nâng đỡ.                                                        

4) Con sẽ tường thuật danh Chúa cho các anh em,

giữa nơi công hội, con sẽ ngợi khen Người.

“Chư quân là người tôn sợ Chúa, 

xin hãy ca khen Chúa,

toàn thể miêu duệ nhà Giacóp, hãy chúc tụng Người,

hãy tôn sợ Người, hết thảy dòng giống Israel!”                                                  

Bài Ðọc 2:      Pl 2, 6-11 

Người đã tự hạ mình; vì thế Thiên Chúa đã tôn vinh Người“.

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Philipphê.

Chúa Giêsu Kitô, tuy là thân phận Thiên Chúa, đã không nghĩ phải giành cho được ngang hàng với Thiên Chúa; trái lại, Người huỷ bỏ chính mình mà nhận lấy thân phận tôi đòi, đã trở nên giống như loài người, với cách thức bề ngoài như một người phàm. Người đã tự hạ mình mà vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá. Vì thế, Thiên Chúa đã tôn vinh Người, và ban cho Người một danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu, để khi nghe tên Giêsu, mọi loài trên trời dưới đất và trong địa ngục phải quỳ gối xuống, và mọi miệng lưỡi phải tuyên xưng Ðức Giêsu Kitô là Chúa để Thiên Chúa Cha được vinh quang.

–     Ðó là lời Chúa.

Câu Xướng Trước Phúc Âm:   Pl 2, 8-9

Chúa Kitô vì chúng ta, đã vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá. Vì thế, Thiên Chúa đã tôn vinh Người, và ban cho Người một danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu.

 Bài Thương khó Chúa Giesu Kito (bài ngắn: Mt 27, 11-54                                                                                 

C. Bài Thương Khó Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, theo Thánh Matthêu.

C. Khi ấy, Chúa Giêsu đứng trước tổng trấn Phi-latô, và quan hỏi Người rằng:

S. “Ông có phải là Vua dân Do-thái không?”

C. Chúa Giêsu đáp:

J. “Ông nói đúng!”

C. Nhưng khi các thượng tế và kỳ lão tố cáo Người thì Người không trả lời chi cả. Bấy giờ Philatô bảo Người:

S. “Ông không nghe thấy tất cả những điều họ tố cáo ông sao?”

C. Chúa Giêsu cũng không đáp lại về một điều nào, khiến quan tổng trấn hết sức ngạc nhiên.

Vào mỗi dịp lễ trọng, quan tổng trấn có thói quen phóng thích cho dân một người tù tuỳ ý họ xin. Lúc ấy có một phạm nhân nổi tiếng tên là Baraba. Vậy Philatô nói với dân chúng đã tụ tập lại đó rằng:

S. “Các ngươi muốn ta phóng thích ai, Baraba hay Giêsu mà người ta vẫn gọi là Kitô?”

C. Quan biết rõ chỉ vì ghen ghét mà chúng đã nộp Người. Vậy trong khi quan ngồi xét xử, bà vợ sai người nói cùng quan rằng:

S. “Xin ông đừng can thiệp gì đến vụ người công chính ấy, vì hôm nay trong một giấc chiêm bao, tôi đã phải đau khổ rất nhiều vì người ấy”.

C. Nhưng các thượng tế và kỳ lão xúi giục dân xin tha Baraba và giết Chúa Giêsu. Quan lại lên tiếng hỏi họ:

S. “Trong hai người đó các ngươi muốn ta phóng thích ai?”

C. Họ thưa:

S. “Baraba!”

C. Quan lại lên tiếng hỏi họ:

S. “Vậy đối với Giêsu gọi là Kitô, ta phải làm gì?”

C. Họ đồng thanh đáp:

S. “Ðóng đinh nó đi!”

C. Quan lại hỏi:

S. “Nhưng người này đã làm gì nên tội?”

C. Chúng càng la to:

S. “Ðóng đinh nó đi!”

C. Bấy giờ Philatô thấy mất công, lại thêm náo động, nên ông lấy nước rửa tay trước mặt dân chúng và nói:

S. “Ta vô can về máu người công chính này, mặc kệ các ngươi”.

C. Toàn dân đáp:

S. “Hãy để cho máu nó đổ trên chúng tôi và trên con cái chúng tôi”.

C. Bấy giờ quan phóng thích Baraba cho họ, còn Chúa Giêsu thì trao cho họ đánh đòn, rồi đem đi đóng đinh vào thập giá.

Bấy giờ lính tổng trấn liền điệu Chúa Giêsu vào trong công đường và tập họp cả cơ đội lại chung quanh Người. Họ lột áo Người ra, khoác cho Người một áo choàng đỏ, rồi quấn một vòng gai đặt trên đầu Người và trao vào tay mặt Người một cây sậy, họ quỳ gối trước mặt Người mà nhạo báng rằng:

S. “Tâu vua dân Do-thái!”

C. Ðoạn họ khạc nhổ vào Người và lấy cây sậy đập trên đầu Người. Khi đã chế nhạo Người xong, họ lột áo choàng đỏ ra, mặc y phục cũ lại cho Người và điệu Người đi đóng đinh vào thập giá. Lúc đi ra, họ gặp một người thành Xyrênê tên là Simon, liền bắt ông vác đỡ thánh giá cho Người.

Họ đi đến một nơi gọi là Golgotha, nghĩa là Núi Sọ. Họ cho Người uống rượu hoà với mật đắng, Người chỉ nếm qua nhưng không muốn uống. Khi đã đóng đinh Người trên thập giá rồi, họ rút thăm chia nhau áo Người, để ứng nghiệm lời tiên tri rằng: “Chúng đã chia nhau áo Ta, còn áo ngoài của Ta, chúng đã bắt thăm”. Rồi họ ngồi lại canh Người. Họ cũng đặt trên đầu Người bản án viết như sau: Người này là Giêsu, vua dân Do-thái. Lúc ấy, cùng với Người, họ đóng đinh hai tên trộm cướp, một tên bên hữu, một tên bên tả.

Những người đi ngang qua, lắc đầu chế diễu Người và nói:

S. “Kìa, Ngươi là kẻ phá đền thờ và xây cất lại trong ba ngày, hãy tự cứu mình đi, nếu là Con Thiên Chúa, thì hãy xuống khỏi thập giá đi!”

C. Các thượng tế cùng luật sĩ và kỳ lão cũng chế nhạo Người rằng:

S. “Ngươi đã cứu được kẻ khác mà không cứu nổi chính mình! Nếu ngươi là vua dân Do-thái, thì bây giờ hãy xuống khỏi thập giá đi để chúng ta sẽ tin Ngươi.  Ngươi đã trông cậy Thiên Chúa, nếu Ngài thương ông thì bây giờ Ngài hãy cứu nó, vì Ngươi đã nói: “Ta là Con Thiên Chúa!”

C. Cả những tên cướp bị đóng đinh trên thập giá với Người cũng nhục mạ Người như thế. Từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín, khắp cả xứ đều tối tăm mù mịt. Vào khoảng giờ thứ chín thì Chúa Giêsu kêu lớn tiếng:

J. “Eli, Eli, lema sabachtani!”

C. Nghĩa là:

J. “Lạy Chúa con, lạy Chúa con! sao Chúa bỏ con!”

C. Có mấy người đứng đó nghe vậy nói rằng:

S. “Nó gọi tiên tri Elia”.

C. Lập tức một người trong bọn chạy đi lấy một miếng bọt biển, nhúng đầy dấm và cuốn vào đầu cây sậy và đưa lên cho Người uống. Nhưng có kẻ lại bảo:

S. “Hãy chờ xem Elia có đến cứu nó không?”

C. Ðoạn Chúa Giêsu lại kêu lên lớn tiếng và trút hơi thở.

(Quỳ gối thinh lặng thờ lạy trong giây lát.)

C. Bỗng nhiên màn đền thờ xé ra làm đôi từ trên xuống dưới, đất chuyển động, đá nứt ra. Các mồ mả mở tung và xác của nhiều vị thánh đã qua đời được sống lại. Và sau khi Chúa sống lại, họ ra khỏi mồ, vào thành thánh và hiện ra cùng nhiều người. Còn viên sĩ quan và những kẻ cùng ông canh giữ Chúa Giêsu, thấy đất chuyển động và các sự xảy ra, thì thất kinh sợ hãi và nói:

S. “Ðúng người này là Con Thiên Chúa”.

     (Không đọc: đó là Lời Chúa)

Bron: http://thanhlinh.net/node/20231

Suy Niệm: “Vài phút cho Chúa” (Mt. 26-27)

Các con không thức nổi với Thầy một giờ sao? (Mt.26,40) Trong vườn Cây Dầu, Giêsu đã hỏi ba người môn đệ như thế. Hình như đấy không phải là câu hỏi, mà là một lời van xin! Chúng ta sẽ nghĩ gì khi biết rằng đấy lại chính là lời của một Thiên Chúa làm người? Đã có lần chính Người đã lấy bùn đất để nhào, nắn. Rồi thổi sinh khí để bùn đất đó trở thành con người (St.2,7). Nhưng giờ đây, hình như chính Người lại xin họ tặng cho mình một đặc ân: ít phút ở lại với Người! 

Ở với Người một tí là đủ, Chúa Giêsu không mong gì hơn. Nhưng hình như, lời xin có vẻ như rất bình thường đó, đã không thật sự được hồi đáp. Khi đó, Chúa Giêsu, gương mặt đẫm mồ hôi máu, thẫn thờ nhìn sang bạn và tôi: “Và con, con không thức nổi với Thầy một giờ sao?”

Những ngày cuối cùng của Chúa! Người cần bạn, hãy cho Chúa, cho dẫu chỉ ít phút riêng tư trong Tuần Thánh này!

Lm Giacobe Nguyễn Quốc Thái                                                            

(Báo Mục Vụ số tháng 3– 5, 2023)